Lúc đó bạn có thể đọc báo được.Bạn bảo bạn không biết chơi dương cầm, không biết chơi vi-ô-lông và tới băng-giô cũng không biết gảy, tóm lại, chẳng biết chút gì về âm nhạc cả.Họ ngồi xe máy phóng qua các miền trong xứ văn chương với mỗi mục đích là đi tìm cảm xúc mới.Bạn không cho phép óc bạn "lơ mơ" được, buộc nó phải làm công việc của nó và nó đã làm xong.Ra khỏi nơi mình ở cũng là khá rồi đấy.Có gì đáng chán đâu? Ngay trong công ty địa ốc cũng có cảnh đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.Bạn lại còn số vốn vĩ đại là 44 giờ từ 3 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2 nữa (Bên Anh nghĩ cuối tuần như vậy).y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.