Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Đơn giản là để sống.Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.Nhưng như thế là em còn muốn.Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.Nhưng đặt mục tiêu rồi.Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.Nhưng thấy cũng hay hay.