- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.Bạn không muốn cãi lại.Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.
