Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.Chắc hôm nay có việc gì.- Ông còn lo xa hơn tôi.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Cái đó phải tự do chứ ạ.Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.Bác tôi bảo: Chào chú đi con.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.