Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.Có lẽ là phim hình sự.Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.Rất rối rắm và hoang mang.Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.Được nói chuyện, được trao đổi.Em vẫn biết là anh bất mãn.Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.