Rồi, tôi phải tập chứ.Dù lúc đó chả nghĩ gì.Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.Mọi thứ vẫn như thế.Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.
