Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.Bố mẹ con cũng buồn.Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính.Và đây là lần thứ hai tôi khóc.Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ.Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.
