Tôi đi bộ cũng được.Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.Đốt xong thấy người hơi nhẹ.Cũng có cớ để thôi viết.