Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máyVâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.Và họ cũng sẽ khổ lây.Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.
