Bài thơ đó là nhà soạn kịch trứ danh ở Ấn Độ là ông Kalidasa làm và ông William Osler chép lại, luôn luôn để trên bàn giấy ông:Chị làm điệu bộ thiệt "mầu mè".Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con.Xin chỉ cho con, con đường bình yên và vui vẻ.Vậy chắc viên kiến trúc sư ấy rất thích được phỏng vấn.Tôi suy nghĩ hàng giờ rồi chép lại bốn hành động mà tôi có thể làm được những kết quả có thể xảy ra của mỗi hành động ấy.Nhưng tôi không trốn đâu được hết.Nhận một cái nút khác và đóng kín cửa sắt của tương lai lại, cái tương lai nó chưa sinh.Tôi bắt đầu sống theo tôi.Ông ta nói trắng ngay: "Này cô, tôi đã thấy cô diễn và biết cô mắc cỡ vì bộ răng của cô".
