Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay.Nhưng lại muốn súc tích.Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia.Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.Nhưng lại thấy buồn nôn.