Vậy đóng kỹ những bức vách trước và sau đi, và luyện lấy tập quán "Đắc nhất nhật quá nhật nhất".Xe chạy qua sông Hudson được một lát, tôi nghe người bán vé nói: "Tới cuốn đường rồi, thưa cô".Hạng thô lỗ không có đức ấy".Rồi thì ông gặp một chuyện rủi, tai hại đến nỗi giết ông được.Và hết thảy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ" [21].Thể lực đó, tôi đo bằng mày lực kế (dynamomètre) mà tôi bảo họ bóp hết sức mạnh.Con đường đời chỉ qua một lần thôi.Nhưng sau một chuỗi rủi ro không sao tả được, điều bất ngờ này liền xảy ra: Ông trở về Luân Đôn, hoàn toàn phá sản.Vị thương gia kia đầy những chất độc đến nỗi tôi thành thực thương hại ông.Tôi tin chắc nếu cả ngũ quan của tôi mang tật, hoá ra vô dụng nữa thì tôi vẫn có thể sống với tinh thần, vì chúng ta trông bằng tinh thần, sống bằng tinh thần".
