Lúc này Chíp mới để ý kĩ khuôn mặt của vị ni cô tốt bụng.Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa.Lúc đầu thì Chíp cũng buồn lắm, nhưng sau đó thì quen dần với việc trở thành trung tâm đã kích của hội bạn xấu trong lớp.- Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp.Hôm nay mình mới chia tay với anh ấy, thật buồn, mình đã nói ra những lời không thật với lòng, có lẽ anh bị tổn thương nhiều lắm.Dù tức lắm nhưng tôi không khóc mà "để dành" nước mắt và sức lực để gào lên thật lớn ngay khi ba mẹ vừa về đến nhà.Bỗng Ghét thấy hai chú voi đang nói chuyện với nhau.Cô mong rằng các con sẽ ngoan và học tốt môn học đầy thú vị này.Dường như số phận luôn quay lưng lại với con, con buồn lắm, chán nản lắm! Nhiều lúc con không còn muốn cố gắng thật nhiều nữa vì con sợ sẽ lại phải đối mặt với sự thất vọng.Tôi quyết định gọi điện thoại cho chị,.