Tôi không hiểu tại sao như vậy.Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Tôi có thể kể Pascal, La Bruyere (triết gia pháp thế kỷ 17) và Emerson (triết gia Mỹ thế kỷ 18).Nếu một người đứng trên bờ hồ tắm và hỏi bạn: "Tôi phải bắt đầu nhảy ra sao đây?" thì chắc chắn bạn đáp: "Cứ nhảy đi, bình tĩnh mà nhảy".Bạn không biết chơi đàn, nhưng bạn có thể tìm hiểu về cách tổ chức một cuộc tấu nhạc.Y là một thành điên huênh hoang phát ghét, tìm được cái gì là xúc động đến nỗi bất mãn vì thấy sao cả thế giới không xúc động như mình.Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Sự thành công của đời thầy tuỳ thuộc nó.Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được.Cũng chẳng cần sách.
