Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi.Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.Dùng cứt thì không hay lắm.Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.