Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được.Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.Thế có phải đỡ cho cả hai không.Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.Chả hiểu họ làm thế để làm gì.Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.