Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.Tôi làm độc giả cho tôi.Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
