Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ.Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra.Có cả hàng ngàn người bán dạo, lang thang khắp phố phường, mỏi mệt, thất vọng, lương ít.Ông lại gần họ, đưa cho mỗi người một điếu xì gà rồi nói: "Xin anh em vui lòng ra ngoài kia hút".Cô này lấy lòng tôi, có lẽ quá khen tôi một chút, nhưng tôi thích như vậy.Đời sống trong những quán trọ nhà quê đó không vui thú, cũng không đủ tiện nghi; nhưng sống như vậy, ông còn thích hơn là về nhà để thấy bà Lincoln với những cơn tam bành, lục tặc của bà ấy.Nếu ngài có một vài cô em, chắc hẳn cũng không muốn cho các cô đọc những bài quảng cáo đó.Không bao giờ chúng ta dám nghĩ tới chuyện ngắt lời một ông khách sơ giao và bảo ông:Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả.Đáp lại tình đó, ông tìm hết cách làm đẹp lòng bà.