Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Rút kinh nghiệm nhé con.Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.
