Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Nhưng mọi người thì khác.Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
