Nó không còn đụng phải “bức tường” rắn chắc bên trong bạn nữa.Thay vì dựng lên bức tường phản kháng bên trong vốn thường xuyên bị va đụng đau đớn bởi các sự việc “không nên xảy ra”, hãy để mọi thứ xuyên suốt qua bạn.Nhưng bao lâu bạn còn bị tâm trí vị ngã điều khiển, thì bấy lâu bạn vẫn thuộc về sự điên rồ tập thể.Nhưng đừng nhầm lẫn nguyên nhân với hậu quả.Khi bạn cảm thấy tội lỗi hay lo âu ray rứt, đó chính là bi kịch.Bạn có thể tìm hiểu và thảo luận lâu chừng nào tùy thích, nhưng bạn sẽ không thực sự hiểu rõ nó cho đến khi nếm nó.Tâm trí cốt yếu là một cỗ máy phục vụ cho sự tồn tại.Đó là mê muội, là vô tri, là bất thức.Tôi sẽ không tạo ra thêm vấn đề nào nữa.Nếu bạn biết khoan dung từng khoảnh khắc – tức là để cho nó hiện hữu như nó đang là – sẽ không có sự tích lũy oán giận để sau này lại phải khoan thứ.
