Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ.Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.Chẳng cần gì nữa cả.Có lí do cũng không khóc.Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.Này, lấy cho chú bao thuốc.Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
