Mấy chục năm trước, có một thanh niên khác tên Sam, rất chán cái việc phải đứng suốt ngày tiện bù loong trong một xưởng nọ.Anh quyết làm cho công việc buồn tẻ của anh thành ra vui thích.Sau tôi vào trường Trung học, rồi ngày qua tháng lại, quan niệm của tôi dần dần thay đổi.Họ biết rằng thế nào cũng chết và có mang theo nhiều thuốc phiện để dùng trong những trường hợp như vậy.Trốn tức là đào ngũ, là nhục nhã cho tôi và cha mẹ tôi, là bị xử bắn nữa.Bà đưa ra một chiếc bánh làm mẫu.Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau.Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau.Đó là phương thuốc rẻ nhất ở đời - mà cũng thần hiệu nhất nữa.Để dẫn giải ý nghĩ này, tôi xin kể một việc xảy ra hồi 1918 trong khoảng rừng bao la xứ Mississipi: một vụ công chúng gia hình ông Lawrence Jones, viên giáo học da đen.