Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.Mặc quần đùi ra đường lạnh.Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…Chưa có gì để không thích.Tất nhiên là mệt mỏi.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
