Nhưng lời khuyên của tôi như nước đổ lá khoai.Tôi còn nhớ vài lời tự chỉ trích mà tôi đã xếp trong tập ấy khoảng 15 năm trước.Câu chuyện ông kể lại dưới đây trong một lớp giảng của tôi ở Nữu Ước, đã được ban giám khảo của trường chấm thưởng:Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá.Ông nói với tôi rằng khi chiến tranh thứ nhì bùng lên ở u Châu, ông gần như chết điếng, lo về tương lai đến nỗi mất ngủ.Tôi quay gót ra, như kẻ mất hồn.Thật là bao nỗi oán giận chua chát chỉ vì một nguyên nhân lặt vặt: một bó cỏ khô.Bà đã mất hẳn bình tĩnh trong tâm hồn và như thế là trả giá rất đắt nỗi oán giận ấp ủ hoài trong lòng vậy.Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt.Bạn thấy rằng nghĩ tới cái này rồi tới cái kia thì được, còn đồng thời nghĩ tới cả hai thì tối bất khả phải không? Những cảm xúc của ta cũng vậy.
