Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.Ê này tôi, cười ít thôi chứ.Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.Tôi chỉ thấy rầu rĩ.Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
