Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.Lúc đó bạn đang gập bàn.Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.Nhưng đây là một trận bóng.