Chúng ta không suy nghĩ.Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho.Tuy vậy, y không đến nỗi bị dày vò như kẻ muốn tới thành La Mecque mà không bao giờ bước chân ra khỏi nhà mình.Lẽ dĩ nhiên, nếu sau khi đọc Hazlitt và đã thí nghiệm như vậy, bạn vẫn tin chắc rằng trong tâm hồn bạn còn có cái gì cừu địch với thơ thì bạn đành phải học lịch sử hoặc triết học vậy.Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó.Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui.Nhưng khi bạn sửa soạn đi xem ca kịch (nhất là lại đi với một mỹ nhân) thì bạn làm ra sao? Bạn chạy ra thị xã hớt tóc, rồi lên xe về nhà; bạn gắng sức nghe hát bốn giờ, nếu không nói là năm giờ bạn đưa mỹ nhân về nhà nàng rồi về nhà mình.Vậy nhất định không được đọc báo trên xe! Thế là đã để dành được 45 phút rồi đấy nhé!Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm.Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa.