Xem chính mình là một thân xác mong manh được sinh ra rồi sau đó ít lâu phải chết đi thì quả là ảo tưởng vậy.Chưa hề có lúc nào mà cuộc đời bạn không phải là “khoảnh khắc này” cả.Chỉ quan sát chúng thôi cũng là một cách thiền định.Vâng phục không chuyển hóa cái đang là, ít ra không chuyển hóa trực tiếp nó.Tôi vẫn luôn nghĩ rằng sự giác ngộ chân chính là bất khả ngoại trừ thông qua tình yêu trong mối quan hệ giữa người nam và người nữ.Chẳng phải vấn đề là học cách sống chung với chúng chứ không cố gắng tránh né chúng đó sao?Hãy để nó truyền dạy bạn cách sống và biết cách chết đi như thế nào, về cách không làm cho sinh và tử trở thành vấn đề cần giải quyết.Bạn có thể là một trong số những người đó.Tình hình này rất giống như một chi tiết bị rứt xé khỏi cơ thể bạn vậy.Tập sách này hẳn sẽ không ra đời được nếu không có sự góp sức của những con người ấy.
