Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.Tôi lẳng lặng ra về.Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.Nhưng bác ta không tin.Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên.
