Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.Chả muốn viết tí nào.Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.