Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầyCứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ.Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.Tôi không có bản lĩnh.Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ.
