Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.Cậu ấy là người tốt.Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.Cảm thấy khỏe hơn một chút.Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.